tổng thống nguyễn văn thiệu nói và làm, thủ tướng trần thiện khiêm, lưu vong đài loan, kissinger,
TỔNG THỐNG NGUYỄN VĂN THIỆU
Những
gì ông nói và những gì ông làm
Thềm
Sơn Hà
Ngày
1/10/1974,
phát
biểu trên Đài Phát thanh và Đài Truyền hình trong 2 tiếng đồng hồ, Tổng thống Thiệu
tuyên bố là miền Nam sẽ chiến đấu "đến giọt máu
cuối cùng và hạt gạo cuối cùng" chứ không đầu hàng
……………………………………………………………. Tổng thống tuyên bố gần đây ông là đối tượng của
những cáo buộc xuyên tạc ông tham nhũng và đã bảo vệ tham nhũng. Ông kiên quyết
khẳng định là những cáo buộc này chẳng qua là vu khống và phỉ báng, và nói rằng
những người đưa ra những cáo buộc đó có thể là bù nhìn của cộng sản hoặc của
người nước ngoài.
Cuối cùng, Thiệu tuyên bố rằng nếu hòa bình đến, thậm
chí trước khi kết thúc nhiệm kỳ, ông sẽ từ chức; nhưng miễn là cần thiết để bảo
vệ đất nước, ông sẽ vẫn tại vị. [1]
Ngày
10/1/1975, Tổng thống Thiệu nói với công chúng trên Đài Truyền
hình rằng mọi người đang lo lắng về sự sụp đổ của Phước Long, điều mà chính phủ
đã lên án trước dư luận thế giới. Ông nói chúng ta phải coi mất Phước Long - giống
như mất Lê Minh, Kiến Đức, Rạch Bắp, An Điền - chỉ là tạm thời. "
Chúng ta sẽ trở lại
Phước Long, cũng như chúng ta sẽ trở lại An Điền, Kiến Đức, Rạch Bắp,
Lê Minh." [2]
Ngày 30/1/1975, trong bữa ăn sáng của Thiệu với bảy ký giả để xin thêm viện trợ quân sự. Ông tỏ vẽ lo lắng Hoa Kỳ có thể bỏ rơi Nam Việt Nam. Ông cho biết 300 triệu viện trợ bổ sung "quan trọng." Khi được hỏi nếu không có nó, liệu miền Nam sẽ sụp đổ, Thiệu trả lời 1975 "quá sớm" nhưng tình hình "chắc chắn" sẽ trở nên nguy hiểm.
Thiệu đổ lỗi cho việc mất Phước Long do giảm viện trợ làm hạn chế khả năng di động
và hỏa lực của quân lực miền Nam đến 60 phần trăm.
Ông Thiệu bác bỏ cáo buộc của phe đối lập về tài sản mà vợ ông đã mua, khẳng định
"tất cả đều hợp pháp. Là một người
đàn ông thích nông nghiệp, tại sao không có một mảnh đất. Có lẽ để nghỉ
hưu."
Thiệu
nói còn lâu mới nghỉ hưu, ông cân nhắc nhiệm kỳ thứ ba, tùy thuộc
vào cách ông đối phó với cuộc tấn công hiện tại của cộng sản, và tình trạng
suy thoái kinh tế của miền Nam. [3]
Ngày
10/2/1975, trong chương trình thăm viếng chiến sĩ nhân dịp Tết,
Tổng thống Thiệu tuyên bố: “nếu trong những
ngày tới, dân chúng và quân đội miền Nam Việt Nam tỏ ra kiên định trong cuộc chiến
chống cộng sản xâm lược, tôi sẽ tiếp tục trách nhiệm của mình với tư cách là
người đứng đầu của đất nước này."
Tổng thống cũng bày tỏ sự tin tưởng với các chiến sĩ là
hỗ trợ quân sự bổ túc Hoa Kỳ cho miền Nam sẽ đến.
[4]
Ngày 7/3/1975, Tổng thống Thiệu trả lời trong cuộc phỏng
vấn của phóng viên Nhật Bản:
“Nhắc lại lời hứa diệt trừ tham nhũng trong quân đội và trong công chức, Tổng
thống Thiệu lưu ý rằng ông chưa bao giờ nói sẽ diệt trừ hoàn toàn tham nhũng
nhưng ông sẽ hành động để cải thiện tình hình và ông thực sự đã thực hiện các
biện pháp quyết liệt có "tác động tốt".
Tổng thống nói trừ khi tất cả mọi người trên toàn thế giới đều là Phật, không
thể diệt trừ tham nhũng. Ngay cả Hoa Kỳ cũng không thể xóa bỏ trên xứ của họ. Tổng
thống cho biết tham nhũng không thể tránh khỏi ở một đất nước bị chiến tranh
tàn phá, ảnh hưởng bởi khủng hoảng kinh tế thế giới, nơi tiền lương rất khiêm tốn.
Ông nêu trường hợp của miền Bắc Việt Nam, nơi hòa bình đã nuôi dưỡng nhiều tệ nạn
và tham nhũng, lười biếng và thị trường chợ đen đang lan rộng ngay cả trong giới
cán bộ chính trị. Về các lời buộc tội tố cáo đích danh ông tham nhũng, Tổng thống
nói rằng giống như mọi công dân, ông phải tuân theo luật pháp quốc gia, rằng
ông sẵn sàng trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cơ quan kiểm duyệt về tài sản của
mình, nhưng ông không thể lãng phí thời gian để bác bỏ mọi cáo buộc vì có thể
là mỗi ngày cộng sản bịa đặt ra nhiều cáo buộc hơn. Tổng thống Thiệu nói người
ta biết ông không tham nhũng và hơn nữa nếu có tham nhũng thì ông đã không ngu
đến mức mua đất thay vì mua kim cương hoặc mở tài khoản ngân hàng ở nước ngoài
để không ai thấy bất cứ tài sản nào của ông.
Ông mua đất và khai khẩn vì vậy ông không làm gì sai.
Tổng thống nói rằng ông không có lâu đài, không có nhà ở Pháp, Thụy Sĩ hay bất
kỳ nước ngoài nào. [5]
Ngày 6/03/1975,
trong cuộc phỏng vấn của Đài Truyền hình Hoa Kỳ NBC và CBS, Tổng thống Thiệu nhớ
lại năm năm trước ông đã nói rằng khi hòa bình đến với Việt Nam, khi không còn
xâm lược, ông sẵn sàng từ chức vì ông là một người lính chỉ muốn chiến đấu cho
đất nước của mình chứ không phải là một chính trị gia, khi chiến tranh kết thúc
ông không còn động lực để ở lại vì khi đó trách nhiệm của ông đã hết nhưng chừng nào chiến tranh còn tiếp diễn ông sẽ không đầu hàng cũng không đào ngũ. [6]
Ngày 20/03/1975,
lúc 1 giờ trưa, Tổng thống Thiệu đọc thông điệp trên Đài Phát thanh gởi đến
toàn dân:
“Trong
hơn 2 tuần qua, trên các chiến trường, nơi đông dân cư, quân và dân ta, mặc dù với
viện trợ quân sự còn hạn chế, đã anh dũng tiêu diệt địch quân, chặn đứng bước
tiến của địch. Ở Tây Nguyên, nơi ta phải đánh địch theo thế một chọi bốn, quân
đội ta phải tái bố trí lực lượng để bảo tồn sức mạnh, tạo điều kiện chiến đấu
hiệu quả hơn trong giai đoạn hiện nay. Do đó, quân đội của chúng ta đã không bảo
vệ các thành phố Kontum và Pleiku.
Các chiến trường
khác từ Thừa Thiên đến vùng ven biển ở Quân khu II và Quân khu III, IV, chúng
ta quyết tâm bảo vệ lãnh thổ cho đến cùng.
Các tin tức về việc bỏ Thừa Thiên, Đà Lạt và một số địa phương khác chẳng qua
là những tin đồn thất thiệt, vô căn cứ nhằm gieo rắc hoang mang trong dân chúng”.
[7]
Ngày 26/03/1975, Tổng thống Thiệu đọc nhật lệnh gởi đến
các chiến sĩ:
Bất
chấp hiệp định Paris và dư luận thế giới, cộng sản Bắc việt đã công khai dùng
vũ lực cưỡng chiếm miền nam. Vì vậy, chúng ta không còn cách nào khác là phải chiến
đấu để cứu nước. Kể từ ngày nay, các anh bằng mọi giá phải ngăn chặn bước tiến của
quân thù, bảo vệ vững chắc vị trí và chiến tuyến của ta, phát huy mọi sáng kiến,
mọi khả năng để tiêu diệt địch, và mở
các cuộc phản công quả cảm.
Trong
những ngày tới, hơn bao giờ hết, ý chí quyết chiến quyết thắng phải được đề xướng
trong toàn thể quân đội, gương chỉ huy phải được chứng tỏ ở mọi cấp, kỷ luật
chiến trường phải được nghiêm chỉnh tuân theo, mệnh lệnh chiến đấu phải được
nghiêm khắc thi hành .
Tôi đã dẫn dắt các anh qua nhiều tình huống nguy hiểm. lần này, tôi lại ở
bên cạnh các anh, tôi cùng các anh quyết chiến để mang lại chiến thắng. [8]
Ngày 26/03/1975, Tổng thống Thiệu gởi thông điệp cá
nhân đến các Tư lệnh Quân đoàn, Sư đoàn và các Tỉnh trưởng, ông lưu ý rằng tình
hình đã đến một giai đoạn nghiêm trọng và dân chúng cũng như quân đội nên chuẩn
bị để tự vệ chống lại cộng sản. Ông nói tiếp là tất
cả quân nhân rời bỏ nhiệm sở mà không có phép nhất định sẽ bị bắt, bị xét xử và
bị hành quyết. [9}
••• Trong cùng ngày, Tổng thống Thiệu đọc thông điệp
trước toàn dân về tình trạng chiến tranh, ông nói: “Tôi sinh ra và lớn lên ở miền
Nam này. Tôi đã cống hiến hơn nửa cuộc đời mình cho cuộc đấu tranh của toàn thể
quân và dân ta chống giặc xâm lăng cộng sản.
Vì vậy, trong bất cứ cương vị nào, tôi sẽ tiếp tục sống hoặc chết trên mảnh đất quê hương thân yêu này và sẽ sát cánh cùng đồng bào, anh chị em kiên quyết chiến đấu cho đến thắng lợi cuối cùng. [10]
Ngày
4/04/1975, trong diễn văn gởi đến toàn dân, Tổng thống Thiệu lưu
ý là Việt Nam Cộng Hòa vẫn giữ quyền kiểm soát một số tỉnh trong Vùng II và tất
cả các tỉnh trong Vùng III và Vùng IV. Tổng thống Thiệu thề
sẽ bảo vệ tất cả các lãnh thổ hiện nằm dưới sự kiểm soát của Việt Nam Cộng Hòa và
kêu gọi người dân hỗ trợ nỗ lực chiến tranh. [11]
Ngày 4/04/1975,
Tổng thống Thiệu nói là ông không có ý định từ chức.
Khiêm phải bị thay thế vì trong vai trò là Bộ trưởng Quốc phòng, Khiêm có “trách nhiệm tối hậu” cho sự chiến đấu yếu kém của quân đội ở Vùng I và II.
Ngày 7/04/1975, trong lần tiếp xúc khoảng hơn một
giờ với Đại sứ Nhật Nakayama, Tổng thống Thiệu nói là vẫn còn hy vọng viện trợ Hoa Kỳ sẽ đến, nhưng nếu không thì ông định sử dụng hết tất cả những gì mình có và thua cuộc sau khi bắn viên đạn cuối cùng.
Về phần Nakayama, ông tin chắc rằng
Thiệu sẽ chiến đấu đến cùng và không có ý định đầu hàng, hay tìm kiếm sự hòa
giải chính trị. [12]
••• Ngày 8/04/1975, sau khi dinh Độc Lập
bị dội bom, Tổng thống Thiệu tuyên bố: “Tôi quyết tâm tiếp tục vai trò lãnh đạo quốc gia của mình.” [13]
Ngày 21/4/1975
Diễn văn từ nhiệm của Tổng thống Thiệu: “Tôi từ nhiệm chứ không đào nhiệm. Kể từ giờ phút này tôi xin đặt mình dưới sự sử dụng của Tổng thống, nhân dân và quân đội.
Khi tôi từ chức, ông Trần Văn Hương sẽ trở thành Tổng thống và đất nước chúng
ta sẽ không mất mát gì. Có lẽ đất nước chúng ta sẽ có thêm một chiến sĩ trên
chiến trường. Tôi sẽ sát cánh với đồng bào và chiến sĩ để bảo vệ đất nước. [14]
Tuy
nhiên tài liệu của CIA giải thích việc ông từ nhiệm như sau:
“Tổng thống Thiệu sáng nay đã tuyên bố từ chức đến cơ quan lập pháp và Tối cao Pháp viện. Thông báo
của ông được công bố sau khi báo chí địa phương đã phát
hành nhằm giảm thiểu sự hoảng hốt ở Sài Gòn. Sau khi nói chuyện
với đại sứ Pháp và đại sứ Martin, Thiệu quyết định loại bỏ bài phát biểu mà ông định thông báo quyết định ở lại.
Ông nói với các cố vấn thân cận nhất của mình rằng tình hình quân sự là vô vọng và việc ông tiếp tục tại chức có thể xem như là trở ngại cho việc giải quyết xung đột.”
Ngày 3/5/1975
Thiệu loại bỏ việc cư trú ở Hoa Kỳ vì tức giận HK không tôn trọng “cam kết” đối với Nam Việt Nam; sẽ đi Âu châu nếu rời Đài Loan. [15]
Ngày
21/5/1975, Đại sứ Trần Kim Phượng Nam Việt Nam đến Bộ Ngoại Giao để
nói lời từ biệt. Ông nhấn mạnh rằng mặc dù quốc hội Hoa Kỳ đóng một phần trong
sự sụp đổ của đất nước ông, nhưng lỗi căn bản phần lớn là do ở người Việt Nam.
………………………………………………………………………………………………..
Phượng cũng lưu ý rằng theo ý kiến của ông, TT Thiệu không
nên đến Hoa Kỳ tại thời điểm này. Để tránh những tranh luận sôi nổi về Việt
Nam, Phượng gợi ý rằng có thể nên thận trọng hoãn chuyến thăm của ông ấy trong
một thời gian dài. [16]
Trong cùng ngày Tòa Đại sứ VNCH ở Washington và 2 Tòa Tổng Lãnh sự ở San
Francisco và ở New York chánh thức đóng cửa.
Ngày 30/5/1975, Tòa Đại sứ Đài Bắc cho biết Thiệu hiện nay
đang muốn đến Hoa Kỳ lâu dài. Ông dường như có ý định trì hoãn đến Hoa Kỳ cho đến
khi nào không khí chánh trị thuận lợi hơn.
Khiêm và một nhóm khá đông cùng ở Đài Bắc với Thiệu.
Thiệu hy vọng vợ ông và con gái sẽ đến Hoa Kỳ trước ông để gặp
con gái của họ ở Pittsburgh, trong tương lai gần. Khiêm hình như không muốn trì hoãn, nhưng Bộ
Ngoại giao không có kế hoach di chuyển của ông. [17]
Ngày 04/06/1975, Trong điện văn gởi Philip Habib, Phụ tá Ngoại
trưởng đang công tác ở Thái Lan, Kissinger chỉ thị: “Ông nên dàn xếp gặp Thiệu
và báo tin Bộ Ngoại giao nghĩ là không thích hợp cho ông ấy, Khiêm và gia đình
của họ đến Hoa Kỳ vào lúc nầy và rõ ràng là vì lợi ích của chính họ, nên nghĩ đến
ở Đài Loan vô hạn định. BNG tin rằng việc trì hoãn là quan trọng để tránh sự
tranh cãi có thể xảy ra phiền nhiễu, và có đủ thời gian cho biến cố đau thương
vừa xảy ra phai nhạt đi và những vấn đề còn sót lại của Việt Nam được giải quyết.
BNG tin họ đến đây trong lúc này sẽ gợi lại sự chú ý ngoài mong muốn của quần
chúng và làm nguy hại đến sự ủng hộ của dân chúng và quốc hội cho nỗ lực tái định
cư người tỵ nạn.
Ông nên chuyển thông điệp trên đây đến Thiệu một cách rành mạch, có thể như là
một sự thông cảm, tìm cách cho ông ta hiểu quan điểm của chúng ta như là mối lợi
ích hổ tương. [18]
Ngày 6/06/1975, thi hành chỉ thị của Kissinger, Phụ tá Ngoại
trưởng Philip Habib đến gặp TT Thiệu và chuyển đến ông thông điệp ở phần trên.
Thiệu nói ông không thể phát biểu cho Khiêm, nhưng cho chính
mình thì ông không có kế hoạch rời Đài Bắc trong những ngày sắp tới. Ông nhận ra ông là nhân vật gây tranh cãi và
hiểu mối quan tâm của chúng ta. Ông
không muốn, trong bất cứ trường hợp nào, trở thành một yếu tố gây đổ vỡ cho nỗ
lực nhân đạo chánh phủ Hoa Kỳ đang gánh vác để định cư người tỵ nạn Việt
Nam. Ông đã cố gắng tránh gây sự thu hút
để không gây bối rối cho bất cứ ai. Ông
kiên quyết tránh tiếp xúc với báo chí mặc dù bị hàng trăm ký giả bao vây yêu cầu
được phỏng vấn và khó chịu vì bị khiêu khích từ các đối thủ và người chỉ trích
như Nguyễn Cao Kỳ, người đã đả kích ông trong bài diễn văn mười phút. [19]
Ngày 16/06/1975, trong
bản tin của BNG/HK gởi đến các nhiệm sở ngoại giao:
“Thiệu sống ẩn dật ở Đài Bắc, mang trong
lòng nỗi oán giận đối với Hoa Kỳ. Có thể lấy chuyến đi một tháng sang Anh. Dự
trù ở Đài Loan.” [20}
Ngày 19/9/1975 nhật báo Chung Kuo Shih Pao
phát hành ngày 22-23 tháng 9 đã đăng tải bài phỏng vấn với cựu Tổng thống VNCH
Nguyễn Văn Thiệu ngày 19 tháng 9. Ông nói rằng Hoa Kỳ cho ông “một lời mời
không giới hạn” (a blanket invitation)
đến Hoa Kỳ bất cứ lúc nào. “Tôi không có kế hoạch đến Hoa Kỳ bởi vì kinh nghiệm trong sự hợp tác với quốc gia nầy quá cay đắng để quên đi.” [21]
**********************************************
Ghi
chú
- Ngày 3 tháng 4 gia đình Tổng thống
Thiệu qua Đài Loan (127709 ngày 3/4/1975 từ BNG/HK đến TĐS/SG)
- Ngày 25 tháng 4, Tổng thống Thiệu và Thủ Tướng Khiêm cùng đoàn tùy tùng rời
Sài Gòn trong đêm, đến Đài Bắc, Đài Loan lúc 04:20 giờ địa phương ngày 26 tháng
4.
Tham
khảo
[1] 100072 ngày
2/10/74
từ TĐS/SG đến BNG/HK
[2} 126895 ngày 10/1/75
từ TĐS/SG đến BNG/HK
[3] 034828 ngày
04/2/75 BNG/HK đến
TĐS/SG
[4] 092200 ngày
10/2/75 từ TĐS/SG đến
BNG/HK
[5] 078554 ngày
07/3/75 TĐS/SG đến
BNG/HK
[6] 117694 ngày
08/3/75 từ TĐS/SG đến
BNG/HK
[7] 010208 ngày
20/3/75 từ TĐS/SG đến
BNG/HK
[8] 109393 ngày 26/3/75
từ TĐS/SG đến BNG/HK
[9] 110031 ngày 26/3/75
TĐS/SG đến BNG/HK
[10] 117080 ngày
26/3/75 từ TĐS/SG đến
BNG/HK
[11] 123723 ngày 04/4/75
từ TĐS/SG đến BNG/HK
[12] 070579 ngày
10/4/75 TĐS/TOKYO đến
BNG/HK
[13] 033092 ngày
8/4/75 từ TĐS/SG đến BNG/HK
[14] 106624 ngày 21/4/75
từ TĐS/SG đến BNG/HK
[15] 012379 ngày 3/5/1975 từ BNG/HK
[16] 004968 ngày 22/5/75 từ BNG/HK
[17] 117131 ngày 30/5/75
từ BNG/HK
[18] 050905 ngày 4/6/75 từ BNG/HK đến TĐS/Bangkok
[19] 069746 ngày 6/6/75 từ TĐS/Đài Bắc đến BNG/HK
[20] 057953 ngày 16/6/75 từ BNG/HK
[21] 114826 ngày 25/09/1975 từ
TĐS/Đài Bắc đến BNG/HK
Comments
Post a Comment